CLASS A1
Xin chào mừng bạn đến với forum của lớp A1 (2010-2013) THPT Minh Khai (Đức Thọ, Hà Tĩnh) !!! Haha
Nhớ đăng kí thành viên nha bạn
CLASS A1
Xin chào mừng bạn đến với forum của lớp A1 (2010-2013) THPT Minh Khai (Đức Thọ, Hà Tĩnh) !!! Haha
Nhớ đăng kí thành viên nha bạn
CLASS A1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CLASS A1


 
Trang Chínha1mkGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 những bức thư viết trên bàn học...

Go down 
Tác giảThông điệp
Evil
ĐẠI TÁ
ĐẠI TÁ
Evil


Posts : 1192
Thanked : 108
Tham gia : 11/07/2011
Đến từ : Jail

những bức thư viết trên bàn học... Empty
Bài gửiTiêu đề: những bức thư viết trên bàn học...   những bức thư viết trên bàn học... Empty13/7/2011, 11:08


…Các nhà tâm lí học nói rằng có một thứ tình cảm trên tình bạn nhưng chưa tới tình yêu – gọi là “Tình yêu bè bạn”. Bạn đã bao giờ nhận thấy mình có thứ tình cảm “chông chênh” đó chưa?

A. Đã từng

B. Chưa bao giờ

C. Đang chông chênh

Đây là một câu hỏi trong bài Trắc nghiệm tâm lí “Tình yêu tuổi học trò” mà tôi đã thực hiện trong nhiều khóa ( thường là vào năm học lớp 11). Kết quả chung là: Phương án A:12%; Phương án C: 18%; phần còn lại thuộc phương án B.





Chỗ phòng Lâm có một khung của sổ hướng ra đường. Nhìn ra đấy thấy một cột đèn màu xám, bao quanh bởi cây hoa giấy với ba màu xanh – hồng – trắng và trên ấy treo cả những bó dây điện đen thui mà các bác Điện Lực mặc áo da cam hay vắt lên cho tiện. Mấy bó dây điện ấy trông ở ngoài thì cùng lắm là xấu thôi, thế mà đi dưới chúng nó thì ghê lắm, ví như vì lý do gì chúng thòng xuống rồi quàng vào cổ người đi đường… Lâm nhớ có lần chết hụt vì một thòng lọng dây điện rơi xuống ngay chỗ Lâm phóng tới. Lâm về đến nhà vẫn chưa hết hãi hùng. Và tự dưng một ý nghĩ điên điên thoảng qua đầu Lâm : Nếu Lâm chết thì sẽ thế nào? Mỗi thế mà Lâm cứ ngồi thừ ra nghĩ lấy nghĩ để, nghĩ nhiều quá đến nỗi Lâm phải chép ra một chỗ cho đỡ bị ám ảnh vì Lâm thấy mình tưởng tượng quá hay, biết đâu lại thành một tác phẩm văn học ấy chứ! Sau Lâm thấy việc ấy cũng vui vui, Lâm tự dưng có thói quen thích ghi lại những kỷ niệm của mình, thế là Lâm viết nhật ký! Chắc Lâm hy vọng mình sẽ là một Annie Frank thứ hai? Năm ấy Lâm mười sáu tuổi, Lâm đang học lớp 10… Lâm thấy mình trẻ con thế!

Lâm năm nay bước sang tuổi mười tám rồi. Mười tám tuổi tức là không còn trẻ con nữa, đã phải chịu trách nhiệm pháp lý rồi. Nhưng Lâm cũng như đa số bạn bè Lâm, rất trẻ con. Vì sao vậy? Vì theo như người lớn, có thể là hai bác phụ huynh của Lâm và bố mẹ các bạn của Lâm, thì bây giờ con trẻ sướng quá, không phải chăn trâu cắt cỏ, không phải dậy từ bốn giờ sáng đi bộ đến trường, chúng nó ăn ngon mặc đẹp nên dửng quá, phởn phơ quá, mười tám mà vẫn còn chả đâu vào đâu, phải ngày xưa thì mười sáu nhưng đã chín chắn lắm rồi. Thầy giáo của Lâm cũng ca cẩm rằng bọn thanh niên ngày nay dễ lông bông hư hỏng vì ăn sung mặc sướng, với lại đâu đâu cũng thấy cám dỗ.

Lâm thấy cám dỗ cũng không có gì sai trái. Cám dỗ với Lâm là các ca sĩ đẹp trai, là những quyển truyện tranh vui vẻ, thỉnh thoảng thì Lâm thích mua quần áo mới. Tức là chung qui Lâm chỉ muốn có một đời sống tinh thần và vật chất đầy đủ, “sướng một tí”, như vậy cũng đâu hại đến ai, mà những cái ấy chẳng đáng gọi là cám dỗ gì hết. Còn bố mẹ Lâm cũng thấy con gái mình ngoan: Lâm học không giỏi nhưng không phải dốt, vả lại chưa bị kỷ luật bao giờ, mấy năm học bố mẹ chưa phải ký cái kiểm điểm nào của Lâm cả. Thật ra Lâm tự ký, hoặc Lâm nhờ bạn ký, nếu chẳng may hôm đó lương tâm Lâm không cho phép. Nhưng lỗi của Lâm thì có gì để bàn: Nói chuyện riêng, đi học muộn. Lâm không đánh nhau, không quay cóp, không chống đối thầy cô giáo. Cho nên nếu Lâm có tự ký hay nhờ bạn ký, cũng không nên qui cho Lâm là hư! Mà Lâm cũng sang mười tám rồi, chỉ có các em cấp 1, cấp 2 mới sợ thầy sợ cô hơn cả bố mẹ. Lâm tuy chưa lớn nhưng thích ra vẻ mình đã lớn. Người lớn thì phải thế nào? Phải bất chấp một tí, không lẽ thầy cô ho một cái là Lâm sợ. Lâm chỉ cần biết mình không hư, còn ba cái lỗi lẻ tẻ của Lâm đứa nào trong lớp chả phạm phải, mà nhiều đứa về sau thấy Lâm ký khéo cũng nhờ Lâm ký hộ vào bản kiểm điểm của chúng nó đấy thôi!

Trong số những đứa hay nhờ Lâm ký hộ, có Hoàng. Hoàng ngồi cạnh Lâm. Hoàng tuy trông không sáng sủa lắm nhưng Hoàng biết lấy cái đầu óc rất sáng sủa của mình bù vào. Ban đầu được xếp ngồi cạnh Hoàng, Lâm thất vọng khủng khiếp. Hoàng đen đúa, hai mắt ti hí nhưng lúc nào cũng long lanh, Lâm thấy ghét, trông như một thằng “dê cụ”, mấy đứa con gái cũng bảo vậy! Lâm từ hồi lớp 10 đến hôm được phân cho ngồi cạnh Hoàng mới nói với Hoàng đúng 2 câu! Một là: “Đằng ấy cũng học lớp này à?” hôm mới vào lớp, hai là “Ờ, từ giờ khi nào kiểm tra nhớ nhắc bài nhé” – câu ấy hôm nay mới nói đây. Lâm về nhà viết ngay vào nhật ký:

“Giời ạ! Hôm nay đổi chỗ mình được phân ngồi cạnh thằng Hoàng. Cái mặt nó điêu điêu, trông thấy muốn đấm rồi. Cũng may nó học hành tử tế, có gì mình còn nhờ vả được.”

Ban đầu Lâm chủ trương ít nói chuyện với Hoàng chừng nào hay chừng ấy. Nhưng Hoàng là một thằng lẻo bẻo; bản thân Lâm nghe nó lảm nhảm điếc tai mà không được nạt lại cũng tức. Đầu tiên Lâm chửi Hoàng.

“Mày nói lắm thế! Có im đi không! Nói lắm như đàn bà! Vô duyên thế!”

“Ơ, tao có mồm thì tao nói, ai bắt mày nghe! Tao nói với thằng Sơn bàn dưới chứ nói với mày à! Hay nhỉ! Đứa nào vô duyên?”

“Nãy giờ mày nói thằng Sơn nghe khối đấy! Mày nói một mình! Thằng điên!”

“Tao điên kệ tao chứ, sao mày quan tâm? Thằng Sơn nó nghe hay không là việc của mày à…”

Thế là Hoàng và Lâm ra góc lớp đứng, mỗi đứa một góc, mai nộp kiểm điểm cho thầy giáo. Lâm không thấy bực, đây không phải lần đầu Lâm đứng góc lớp, vả lại đứng góc lớp cũng vui, hơi mỏi một tí nhưng đỡ phải học. Còn Hoàng? Hoàng thì lúc bước vào lớp đến giờ tuần nào mà không bị phạt? Hai anh chị lấy làm vui sướng lắm. Cho nên sáng hôm sau chả ai giận ai, đến lớp ngồi viết kiểm điểm rồi đổi cho nhau đọc. Lâm tự kí kiểm điểm cho mình. Hoàng thấy thế nhờ Lâm ký hộ, vì chữ ký của bố Hoàng cũng như bố Lâm, nhìn vào thấy toàn lò xo với lò xo, được cái Lâm tuy là con gái mà chữ cũng thuộc trường phái lò xo, xấu như ma, rất hợp giả mạo chữ kí các bậc phụ huynh nam!

Từ hôm ấy Lâm với Hoàng thân nhau hẳn! Lâm thấy Hoàng đỡ xấu, mà nói chuyện cũng có duyên, kể ra Hoàng hay lắm chứ. Ở lớp nói chuyện chưa đủ, hai bạn cũng lên mạng chat chit với nhau suốt ngày, thiếu mỗi nước buôn điện thoại thôi! Sau khoảng một tháng như vậy Lâm thấy trong người lạ lạ… Hoàng cũng bắt đầu có biểu hiện lạ lạ… Hay là Lâm thích Hoàng rồi? Lâm thấy bức bối lắm:

“Ngày… tháng… năm…

Mình thấy trong người nó… làm sao ấy! Giờ nhìn thấy thằng Hoàng mình vừa cảm thấy tưng tức vừa thấy rộn ràng cả lên! Mà nó dạo này cũng ít nói chuyện với mình hơn…”

Lâm nghĩ mình thích Hoàng rồi, và Hoàng cũng bắt đầu thích… hôm nọ Hoàng viết cái gì gì lên giấy, Lâm thò đầu định nhìn thì Hoàng che tịt đi! Lâm hơi bị bực. Một ngày Lâm ở lại trực nhật muộn, thấy cái bàn bên Hoàng đầy những chữ viết bút chì. Gớm quá, chữ Hoàng xấu, Lâm lại lỡ tay lau đi nên Lâm đọc được một ít thôi:

“… ơi, hôm nay trông ấy xinh lắm ý… ấy biết không… tớ rất… Ngớ ngẩn nhỉ… Dạo này tớ thấy tớ… L… biết không?”

Lâm thấy thế là vơ vào ngay! Lâm sướng thế! Lâm nghĩ đọc được từng đấy cũng đủ. Và Lâm viết nắn nót xuống dưới đó những câu gì gì đấy!

Đêm về Lâm cứ thao thức mãi, Lâm viết nhật ký, dài đến mười trang. Mà tự dưng sáng ra, Lâm tắm táp chán chê, là quần áo cho phẳng, chải tóc mãi nhưng thấy nó cứ rối hơn mọi ngày… Lâm đi học muộn. Lâm đứng góc lớp một tiết! Tiết sau Lâm ra vẻ kiêu, không nói chuyện với Hoàng. Nhưng Hoàng cứ tít cả mắt lên, nói lắm hơn thường ngày! Lâm trong lòng thấy vui vui, không đáp lại Hoàng mấy vì cũng chẳng biết đáp lại thế nào. Nhưng thằng này cũng quái quỉ lắm, nó cứ làm như cái chuyện hôm qua không có gì!

Lâm thấy Hoàng viết lên bàn, nhưng Hoàng không cho Lâm xem! Lâm càng buồn cười tợn, nhưng Lâm cũng không nói gì cả. Cuối giờ Hoàng về rồi, Lâm xem ai cấm được? Hoàng viết:

“Chà, hôm nay gần ấy tớ mới nhận ra sao ấy… thơm thế? Ấy làm tớ xao xuyến quá! Tớ thích ấy mất rồi ^^ hý hý, ấy đừng chửi tớ chuối nhé!”

Lâm tất nhiên là phải trả lời! Lại thêm một tháng Lâm và Hoàng cứ thi nhau viết ra bàn như vậy! Đến một hôm Lâm thấy Hoàng viết như sau:

“Theo ấy tớ nên làm gì tiếp theo đây? Tớ thấy bọn mình chơi trò này mãi nó cũng… như nào ấy nhỉ ^^?”

Lần này Lâm sẽ công khai mở đường cho Hoàng. Hoàng cứ tha hồ mà tỏ tình nhé! Lâm đang chờ xem Hoàng tỏ tình thế nào! Và Lâm viết tiếp xuống dưới…

“Ừ, tớ cũng thấy thế! Ấy biết không, tớ cũng nghĩ về ấy hơi nhiều rồi… bọn mình cứ trao đổi thế này mãi nó chẳng sáng ra mấy! Hơn nữa có ai đọc được thì kỳ lắm, mà lại không giữ được làm kỉ niệm nếu sau này bọn mình… hý hý… thì uổng lắm!”

Ngày hôm sau, Hoàng đến lớp từ rất sớm. Hoàng xóa hết những dòng chữ trên bàn mất rồi. Hoàng cười toe toét, Hoàng nói chuyện với Lâm nhiều chưa từng thấy. Nhưng Lâm sốt ruột quá, chẳng thấy Hoàng đi vào trọng tâm! Lâm nghĩ chắc Hoàng cũng không phải một thằng con trai nhát! Nhưng Hoàng đang chơi trò gì với Lâm thế?

Tự dưng Lâm thấy giận. Lâm không muốn nói chuyện nữa! Lâm đùng đùng bảo:

“Mày làm tao bực đấy, đừng có nói mấy cái chuyện vô nghĩa nữa!”

Hoàng Ngạc nhiên:

“Ơ, thế tao phải nói chuyện gì với mày? Tao làm gì mày à?”

“Ờ thì… mày cứ giả vờ, không phải mày thích…”

“À mày cũng biết rồi à? Thế tao khỏi nói nữa nhé! Chết thật, mày đúng là tri kỉ của tao rồi, tao biết tao không giấu được mày…”

“Này, nhưng mày nói thế tao thấy không lãng mạn tí nào! Mày làm thế nào mùi mẫn vào ấy!”

“Tao cần thời gian mày ạ, với lại tao thích trò viết lách ấy hơn… Mày chả biết chứ tính tao nó hay ngượng!”

Hoàng cười toe toét. Lâm tặng Hoàng một tập giấy “Bí Quyết Tỏ Tình” Lâm sưu tầm trên mạng. Hoàng phì cười, Lâm phì cười.

Tuần sau…

Cuối giờ, Lâm thấy Hoàng mua hai cây kem ốc quế mười nghìn, tay cầm một cái thiếp hồng hồng, kiểu lãng mạn rẻ tiền hết sức. Lâm trốn đi chỗ khác, chỗ Hoàng không nhìn thấy. Hoàng chạy dáo dác một lúc. Á, Hoàng mua nó cho một con bé khác! Con bé từ chối thì phải… đâu có? Nó nhận! Nhưng nó đang ra vẻ e thẹn, rồi lại dùng dằng… Lâm điên thật! Lâm không cần biết cái gì xảy ra sau đó nữa. Lâm chạy thẳng lên lớp, viết đầy ra bàn những chữ gì gì đấy!

Trời mưa to, nhưng Lâm không mặc áo mưa. Lâm ốm, hôm sau Lâm nghỉ ở nhà… Hoàng gọi điện, Hoàng hỏi thăm Lâm. Rồi Hoàng bảo:

“Mày ơi, hôm qua… mày biết không, mày nghe tao nói nhé…”

“Thôi, tao đang ốm, có gì để hôm khác!”

Lâm không ốm đến nỗi không nói chuyện được – nhưng là nói với ai kia, chứ sao lại nói với thằng của khỉ ấy! Lâm phải xả xú-páp. Sau đó Lâm viết vào nhật ký:

“Hoàng là thằng điên, là thằng khốn, thằng lừa đảo!!!”

Thế rồi Lâm xin thầy đổi chỗ. Lâm không muốn thấy cái mặt xấu trai của Hoàng. Hoàng nhìn Lâm như kiểu muốn nói cái gì đấy lắm, nhưng Lâm giả vờ không biết, giả vờ chép bài. Thôi thì Hoàng cặm cụi viết tiếp lên bàn. Cuối giờ Lâm ra xem.

“Ấy ạ, người ta chỉ là bạn tớ thôi, bạn thân! Tớ thích ấy thật mà! Ấy cần tớ gọi người ta ra nói phải trái với ấy không? Ấy phải thông cảm với tớ chứ, tuy tớ có vẻ lắm mồm nhưng tớ rất nhát!”

“Thôi đi!” Lâm nghĩ. Lâm không trả lời cái thằng của khỉ ấy làm gì. Lâm đổi chỗ rồi, Lâm không còn gì để nói với nó… Từ giờ đến hết năm học còn hai tháng nữa, Lâm quên nó đi, Lâm không thể nghĩ đến cái thằng của nợ ấy! Thế mà nó vẫn cứ miệt mài viết lên bàn! Lâm muốn Hoàng biến đi cùng con bé của khỉ kia! Lâm về nhà, việc đầu tiên là xé hết những trang viết về Hoàng ra khỏi quyển nhật ký, sau đấy đem đốt chúng. Lâm cũng thôi không viết nhật ký nữa, nó ngốn bao nhiêu thời gian học hành của Lâm rồi! Và Lâm thề không bao giờ nói chuyện với Hoàng, thậm chí là nhìn thằng vào mặt Hoàng!

Ban đầu Lâm thấy cảm giác nặng nề lắm, nhưng về sau Lâm cũng quen đi. Lâm thấy lâu lâu sau Hoàng đi lại với con bé kia, trông sướng quá nhỉ? Lâm tự nhủ: Càng hay! Và Lâm coi như không có Hoàng trên đời! Lâm đốt cả quyển nhật ký luôn, vì dù không còn trang nào viết về Hoàng, nhưng Lâm nó cứ làm Lâm nghĩ đến Hoàng… Về sau Hoàng làm gì Lâm không biết và cũng không muốn biết. Đối với Lâm, Hoàng không tồn tại. Kể ra Lâm cũng là một đứa hay tự ái kinh khủng thật! Mỗi thế thôi nhưng Lâm đã nghĩ là cái gì to tát lắm.

***


Bốn tháng trôi qua rồi, Lâm đã tròn mười tám tuổi. Thi xong, Lâm thấy lòng nhẹ đi, nhưng cũng buồn buồn. Lâm nhớ lại chuyện với Hoàng. Hôm đi họp lớp lần đầu sau kỳ thi Đại Học, Lâm thấy Hoàng đi với con bé kia. Nó tên Liên. Trông hai đứa yêu nhau Lâm hơi chạnh lòng. Một thằng trong lớp bảo:

“Em Liên sướng nhé! Cái thằng Hoàng này nó lãng mạn lắm, lại còn mồm mép nữa! À tức là em Liên cũng nên cẩn thận… Mà anh chị vẫn chơi trò nhật ký truyền tay à?”

“Ý của anh Hoàng đấy! Anh ấy bảo ghi lại làm kỷ niệm, nếu sau này … hý hý… thì mở ra đọc cho vui, cho có kỷ niệm! Anh ấy hay quá cơ, em cũng chả nghĩ ra.”

“Gớm chết, chúng mày mới yêu nhau được mấy tí… một thằng ca sáng, một con ca chiều, phá hoại của công thế là nên một mối tình nhỉ?”

“Đấy, tao không ngờ em Liên cũng thích tao từ trước kìa! Bọn tao viết nhật ký truyền tay được ba tháng rồi, không tính cái hồi viết lên bàn! Bọn mày cứ đi mà bắt chước!”

Hừ, không phải chính Lâm đã gợi ý cho Hoàng à! Thằng này vớ vẩn thật! Rồi Hoàng nhìn Lâm, bảo:

“Nhờ mày nhé! Không có mày chắc bọn tao chẳng thắm thiết như bây giờ! Mà tự dưng hồi gì mày chăm học thế! Thi cử ra sao?”

Lâm cười như mếu. Lâm ghét những thằng vô tâm, như thằng này chẳng hạn! Lâm giả vờ nhìn đồng hồ: “Chết thật, tao phải về nấu cơm, thôi gặp lại bọn mày sau!”

Lâu lắm Lâm mới có dịp cảm xúc tuôn trào thế này. Lâm muốn viết nhật ký nữa quá! Vì cái chuyện hiểu lầm của Lâm gần nửa năm! Té ra đối tượng của Hoàng là Liên, Liên ngồi cùng bàn với Hoàng, Liên học ca chiều. Thế mà Lâm cứ tưởng… Nhưng Lâm không tức tối gì cả, Lâm thấy vui vui là đằng khác. Và ngượng nữa chứ! May mà Hoàng vẫn không biết Lâm từng thích Hoàng thế nào… Lâm vui vì với Lâm, Hoàng vẫn là bạn, và dù sao, Hoàng cũng biết ơn Lâm vì Lâm đã làm Hoàng hạnh phúc!


zinzin
Về Đầu Trang Go down
 
những bức thư viết trên bàn học...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CLASS A1 :: CHÉM GIÓ-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất